(Congannghean.vn)-Mồ côi mẹ khi mới tròn 1 tuổi, đó là nỗi đau tinh thần quá lớn đối với một đứa trẻ. Đáng nói hơn, người gây ra tội ác chính là cha đẻ của em. Cho đến bây giờ, em vẫn chưa thể cảm nhận được những đau thương, mất mát của cuộc đời nên trong đôi mắt trẻ thơ vẫn chứa đựng sự hồn nhiên, ngơ ngác đến tội nghiệp. Giờ đây, khi mẹ đã mất, cha trong chốn lao tù, em chỉ biết nương tựa vào bà ngoại tuổi cao sức yếu và không biết tương lai sẽ đi về đâu…
Cháu Nguyễn Văn Toàn và bà ngoại trong căn nhà xiêu vẹo |
Chúng tôi đến xã Hùng Sơn, huyện Anh Sơn vào một ngày tháng 6 nắng nóng như đổ lửa. Căn nhà xiêu vẹo nằm ở chân đồi là nơi trú ngụ của bà Phạm Thị Thu (93 tuổi) và đứa cháu mồ côi Nguyễn Văn Toàn năm nay tròn 5 tuổi. Chiếc quạt điện cũ kỹ không đủ xua đi không khí oi bức, nóng nực. Bà Thu với tay lấy chiếc quạt nan quạt cho đứa cháu ngồi cạnh đang đầm đìa mồ hôi.
“Vì thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ nên dù đã 5 tuổi nhưng nó gầy gò ốm yếu lắm. Tôi thì đã già yếu, lưng còng, mắt mờ, chân chậm nên cũng không chăm bẵm cháu được. Thằng bé đáng thương lắm, nó nhớ mẹ, nhớ cha, cứ hỏi tôi khi nào mới được gặp cha mẹ. Nó còn quá nhỏ để hiểu được nỗi đau mất mẹ…”, lấy tay lau vội giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, bà Thu chia sẻ với chúng tôi.
Cháu Toàn là con của chị Hoàng Thị Tuyết (SN 1977) và Nguyễn Văn Xin (SN 1988). Mối tình “đũa lệch” đã có những tháng ngày vô cùng hạnh phúc, thế nhưng kể từ khi có con, Xin bộc lộ rõ bản chất vũ phu. Với bản tính ham cờ bạc, rượu chè, Xin đi làm nhưng không đưa tiền cho vợ để vun vén gia đình mà ngược lại trong nhà có tài sản gì, y đều lần lượt mang đi bán để thỏa mãn cơn “khát bạc”. Mỗi lần thua bạc, mọi tức giận y đều đổ lên đầu người vợ tội nghiệp. Không những đánh đập vợ, Xin còn thường xuyên “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” với người đã sinh ra mình.
Không chịu được những trận đòn roi vô cớ, chị Tuyết bỏ về nhà mẹ đẻ. Đến ngày 8/8/2013, sau nhiều lần gọi điện yêu cầu vợ về nhà không được, Xin hẹn chị Tuyết ra hang Ao Các để nói chuyện. Tại đây, 2 người xảy ra cãi vã, Xin đã đẩy chị Tuyết ngã đập đầu vào đá. Sau đó, y tiếp tục bóp cổ và đè vợ xuống đất, rồi lấy dây áo khoác xiết cổ vợ đến chết. Thấy vợ đã tắt thở, Xin kéo vợ vào hang Ao Các để giấu xác. Tuy nhiên, hành động của Xin đã nhanh chóng bị lực lượng chức năng phát hiện và y phải nhận hình phạt 24 năm tù về tội giết người.
Bị cáo Nguyễn Văn Xin tại phiên tòa |
Từ khi mẹ mất, bố đi tù, cháu Toàn được bà ngoại đón về nuôi. Sớm thiếu vắng tình cảm của bố mẹ nên dường như biết thân phận của mình, Toàn chẳng mấy khi ốm đau. Bữa cơm hàng ngày thường chỉ có rau, muối nhưng em vẫn ăn ngon lành và cũng chẳng bao giờ đòi hỏi bà mua quà. Chỉ khi nào hàng xóm thương tình cho lượng thịt, con cá thì Toàn mới có bữa ăn tươm tất. Với số tiền trợ cấp 600.000 đồng/tháng, bà Thu phải cố gắng tiết kiệm để trang trải cuộc sống cho 2 bà cháu.
Vất vả, khó khăn là vậy nhưng khi hàng xóm có ý định khuyên bà gửi cháu vào trại trẻ mồ côi, bà nhất định không chịu. Toàn đã sớm thiếu vắng tình thương của bố mẹ thì dù đói khát bà cũng phải giữ cháu bên mình để bù đắp những tổn thương, mất mát mà Toàn phải gánh chịu.
Nhớ đến những ngày tháng khi Toàn vừa tròn 1 tuổi cũng là lúc con gái của bà mãi mãi ra đi, bà Thu không cầm được nước mắt - những giọt nước mắt chứa đựng bao uất ức tủi hờn cứ trào ra trên đôi mắt đã mờ đục: “Con gái tôi số khổ, nó lấy thằng Xin kém 11 tuổi khi nó đã có một đứa con riêng. Thấy chúng nó chênh lệch về tuổi tác tôi cũng khuyên ngăn, nhưng thằng Xin khi ấy rất hiền lành, nó tỏ ra yêu thương mẹ con Tuyết nên cuối cùng tôi cũng đồng ý. Thật không ai có thể ngờ nó lại nghiện cờ bạc, rượu chè rồi sinh ra thói vũ phu.
Vào hôm định mệnh đó, Tuyết gửi con cho tôi rồi nói đi ra ngoài có việc, nhưng mãi đến đêm cũng không thấy trở về. Toàn còn nhỏ, khát sữa mẹ cứ khóc suốt làm tôi bồn chồn đứng ngồi không yên. Đến hôm sau khi các chú Công an đến thông báo, tôi như muốn quỵ xuống. Còn gì đau đớn hơn khi người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh. Xót xa cho đứa con yểu mệnh và đứa cháu mồ côi, khi ấy, nếu không vì phải sống để nuôi cháu, tôi cũng theo con gái mà đi”...
Tại phiên tòa xét xử bị cáo Nguyễn Văn Xin, những người dự khán không thể quên sự lạnh lùng của y trong suốt quá trình diễn ra phiên tòa. Chỉ đến khi HĐXX đưa ra bản án 20 năm tù về tội giết người và 4 năm tù về tội cướp tài sản, Xin mới tỏ ra hối hận về hành vi của mình. Giờ đây, khi con trai đang có mặt tại phiên tòa nhưng y vẫn không dám đối diện với nó, bởi chính y đã cướp đi sinh mạng của người vợ đầu ấp tay gối, cướp đi tình yêu thương, hơi ấm của người mẹ đối với đứa con đẻ của mình. Và có lẽ, đây sẽ là nỗi ám ảnh, day dứt khôn nguôi trong suốt phần đời còn lại của Xin…