(Congannghean.vn)-Trong một lần đi tuần tra thường kỳ, người công an viên ấy bị tai nạn giao thông. Vì không có tiền chạy chữa, điều trị nên ông bị liệt, hiện nay vĩnh viễn phải nằm một chỗ. Trước tai họa ập đến với chồng, vợ ông không vượt qua được cú sốc tâm lý nên phát bệnh tâm thần. Từ đó, cuộc sống gia đình ông gặp nhiều khó khăn, tưởng chừng như không còn nỗi đau nào lớn hơn nữa.
Buổi tối định mệnh
Tôi tìm đến nhà ông Nguyễn Văn Thu ở xóm Hồ Sơn, xã Vân Diên, huyện Nam Đàn (Nghệ An) trong một ngày đầu thu. Trong ngôi nhà chật chội, xuống cấp, ông Thu đang nằm trên giường với khuôn mặt hốc hác, khắc khổ. Năm nay 57 tuổi nhưng trông ông già và tiều tuỵ hơn nhiều so với tuổi. Nằm bất động trên giường, ông đưa mắt nhìn tôi và từ từ trải lòng về cuộc đời bất hạnh của mình.
Trước đây, ông là người khoẻ mạnh, năng nổ, từng tham gia các hoạt động tại địa phương như Đội trưởng Đội sản xuất, Ban quản trị HTX Vân Diên 1, Bí thư Hợp đoàn, Bí thư Đoàn xã, Xóm trưởng xóm Hồ Sơn. Năm 1993, ông Thu chuyển sang làm công an viên. Suốt 15 năm liền làm công việc của một công an viên, ông Thu luôn nỗ lực hoàn thành tốt công việc được giao và với những cống hiến đó, ông được Bộ Công an tặng Kỷ niệm chương.
Tháng 1/2008, một vụ tai nạn đã xảy ra làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời ông Thu. Hôm đó như bao lần khác, ông đạp xe đạp đi tuần tra thường kỳ trên đường thôn xóm thì bị rơi xuống một chiếc cống đang xây dựng dở dang.
Do phía thi công không che rào chắn an toàn, cũng không có tín hiệu cảnh báo cho mọi người biết, lại thêm không có điện đường nên ông Thu không thấy gì, đã lao cả xe và người xuống cống.
Ông được gia đình đưa đi Bệnh viện huyện Nam Đàn rồi chuyển lên Bệnh viện đa khoa Nghệ An điều trị. Tại đây, bác sĩ kết luận, ông Thu bị chấn thương đốt sống cổ. Ông Thu nằm điều trị một tháng thì ra viện và bác sĩ hẹn ngày đến kiểm tra lại.
Ông Thu nằm liệt giường 7 năm nay sau một vụ tai nạn |
Về nhà được 17 ngày, ông thấy bệnh tình ngày một nặng hơn, đau đớn và toàn thân tê liệt, khó cử động, phải nằm một chỗ. Thấy bệnh tình ông có chiều hướng xấu đi, gia đình đã xin chuyển ông ra Bệnh viện Việt Đức (Hà Nội) điều trị. Tại đây, ông được bác sĩ chụp cộng hưởng từ và kết luận bị lệch cột sống C5, C6, đường cong sinh lý giảm.
Ông được chuyển vào Khoa Phẫu thuật cột sống để hội chẩn. Do ông nằm một chỗ nhiều nên hai bên mông bị loét, bác sĩ trả lời nếu mổ cột sống sẽ bị nhiễm trùng nên cho ông về bệnh viện gần nhất điều trị vết loét, khi nào khỏi sẽ ra kiểm tra và thực hiện ca mổ cột sống.
Ông Thu được gia đình đưa về quê điều trị. Tuy nhiên, do kinh tế gia đình lúc đó khó khăn, tài chính cạn kiệt nên ông không có điều kiện trở lại Bệnh viện Việt Đức để thực hiện ca mổ như đã hẹn. Từ đó đến nay, đã 7 năm trôi qua, ông nằm liệt giường, không thể tự phục vụ sinh hoạt bản thân. Gia đình khó khăn, không có tiền mua thuốc nên bệnh tình ông giờ đây càng nặng hơn.
Do ảnh hưởng thần kinh nên hai bàn tay ông co quắp lại trông rất quái dị. Mỗi lúc bị những cơn đau hành hạ, ông muốn chết cho xong, nhưng thương mấy đứa con nhỏ nên ông chỉ biết nằm khóc một mình.
Hoàn cảnh bi đát
Trò chuyện với tôi, thi thoảng ông giơ bàn tay tật nguyền, đã co cứng quẹt hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xanh xao. Ông Thu cho biết, sau khi ông bị tai nạn nằm liệt giường, vợ ông là bà Nguyễn Thị Mai thay chồng lo toan gánh vác mọi việc trong nhà. Một tay bà vừa làm lụng vất vả, từ lo việc đồng áng đến chăm chồng bệnh tật và nuôi các con ăn học. Đã thế, cậu con trai thứ hai Nguyễn Văn Trà (SN 1990) bị dị tật bẩm sinh.
Từ khi lọt lòng mẹ, Trà đã có những biểu hiện thần kinh không bình thường. Càng lớn Trà càng ngu ngơ, đêm đến thường la lối như người bị điên. Cậu con trai đầu Nguyễn Văn Hoàng (SN 1988) mặc dù học giỏi, thi đậu cao đẳng nhưng do không có tiền nhập học nên em cũng đành gác lại giấc mơ giảng đường, tha phương kiếm tiền lo cho cha mẹ, các em.
Tuy nhiên, công việc nơi xa xứ bấp bênh nên mấy năm nay Hoàng cũng không có tiền gửi về cho gia đình. Và rồi, dường như không chịu đựng được cú sốc tâm lý quá lớn, năm 2010, bà Mai bỗng dưng phát bệnh tâm thần. Bà bị chứng hoang tưởng, luôn chửi chồng và đánh đứa con tật nguyền. Ngày cũng như đêm, hễ không ngủ được, bà lại đi lang thang nói nhảm một mình, bà còn chạy bộ theo đứa con gái út đến tận trường học. Có những đêm, bà la lối khắp làng khiến không ai ngủ được.
Gia đình đã đưa bà đi Bệnh viện Tâm thần Nghệ An điều trị một thời gian nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Từ ngày bà Mai bị bệnh, hoàn cảnh gia đình thêm khó khăn chồng chất, mọi công việc đồng áng đều bỏ bê nên đành phải để ruộng cho người khác làm.
Kể đến đây, giọng ông Thu nghẹn lại. Tôi cảm nhận được nỗi đau bất hạnh tột cùng mà ông đang phải gánh chịu. Trong nhà có 3 người bị bệnh nặng, không ai có thể tự chăm lo được cho bản thân, điều đó khiến ông Thu đau khổ và cảm thấy bất lực. Mọi chi tiêu trong gia đình giờ chỉ biết trông chờ vào 540 nghìn đồng tiền trợ cấp cho ông và cậu con trai bệnh tật.
Còn bà Mai vẫn chưa được hưởng tiền trợ cấp mặc dù đã có sổ tâm thần của bệnh viện. Hiện tại, cả 3 con người đáng thương ấy đều do một tay cô con gái út Nguyễn Thị Phấn chăm sóc.
Phấn năm nay 15 tuổi, đang học lớp 10, Trường THPT Nam Đàn 1. Ngoài giờ đi học, em lên núi chặt củi, nhặt lá thông đem bán để kiếm thêm tiền chi tiêu trong gia đình, chăm lo miếng ăn, giấc ngủ cho bố mẹ và anh trai bệnh tật.
Đôi bàn tay nhỏ bé của em giờ đầy những vết thô ráp, chai sạn, đôi mắt em chất chứa bao nỗi lo toan cho cả gia đình. Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày bố bị tai nạn, mẹ bị bệnh, dường như em đã quen với việc làm chủ gia đình.
Mặc dù vậy, Phấn học rất giỏi, em được khen thưởng tại lễ tuyên dương điển hình "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh" năm 2014 của huyện Nam Đàn. Phấn là niềm tự hào của ông Thu, tiếp thêm sức mạnh giúp ông vượt lên số phận.
Tạm biệt ra về, ông Thu nhìn tôi như cầu cứu. Mong rằng sẽ có nhiều tấm lòng hảo tâm chia sẻ, giúp đỡ, động viên để gia đình ông Thu vượt qua khó khăn, bất hạnh này.
.