Từ cách đây rất lâu, việc dùng "năng lượng" chữa bệnh từ xa đã khiến nhiều nhà nghiên cứu tâm linh phải đau đầu về khả năng diệu kì của nó. Dường như cũng có khả năng điều trị bệnh bằng "năng lượng" như vậy, cô Phan Thị Tranh (trú tại thôn Viên Du, xã Thanh Vân, Tam Dương, Vĩnh Phúc) đã thu hút nhiều người bệnh từ mọi miền đất nước đổ về đây để xin chữa bệnh chỉ bằng cách... hát và bắt tay.
Chữa bệnh bằng năng lượng huyền bí từ xa?
Việc nghiên cứu khả năng này đối với các nhà tâm linh học vẫn còn nhiều khó khăn bởi sự thực hư mơ hồ của phương pháp này. Cách đây nhiều năm, khi phương pháp này vẫn còn là điều mới mẻ, nhiều người còn cho rằng truyền "năng lượng" chữa bệnh như vậy là trò mê tín, ma quái. Đó là những điều tiếng mà lương y Nguyễn Đức Cần (hay còn gọi là cụ Trưởng Cần) từng gặp phải. Cách chữa bệnh lạ lùng của ông luôn bị dị nghị, bàn tán bởi tính phi logic và cực kì lạ thường của nó. Phương pháp này rất đặc biệt, người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân đến gặp cụ, nếu được cụ nhận lời, cụ sẽ cho một mảnh giấy có chữ ký của cụ mang về. Cụ chữa bệnh bằng nước trắng, dùng giấy có chữ ký đốt hoặc dán lên chỗ đau. Cụ chữa bệnh không dùng thuốc và có thể chữa bệnh từ xa. Cụ chữa nhiều loại bệnh như: điên, đau dạ dày, sơ gan cổ trướng, máu trắng, thấp khớp, câm điếc, liệt tay, hen….
Giải thích về khả năng này, các nhà khoa học cho đó là cách chữa bệnh bằng thôi miên, tự ám kỷ. Chữa bằng trường sinh học… tất cả mới chỉ dừng ở mức nghiên cứu. Nhiều người cho rằng, nó huyền bí không thể hiểu được vì nó xa lạ với các quy luật vật lý thông thường. Thế nhưng nhìn vào cuộc đời cụ Cần, người ta có thể thấy cách chữa bệnh của cụ và các vị thiền sư có một sự tương đồng. Đó giống như chuyện những người bệnh duy trì đức tin, tụng kinh niệm phật mà khỏi bệnh vậy.
Gần trăm người đang chờ lấy thuốc. |
Và để xác thực khả năng của người có khả năng giống như lương y Nguyễn Đức Cần, chúng tôi đã tới nhà của cô Phan Thị Tranh để một lần nữa thấy được cách chữa bệnh lạ thường đó. Chọn thời điểm vào giữa trưa, thời điểm ít người đến khám bệnh nhất thế nhưng trái với suy đoán của chúng tôi, trên mảnh sân rộng đó phải có đến gần trăm người ngồi la liệt để chờ vào lấy thuốc. Tôi để ý thấy rằng, từ ngoài cổng cho đến vào căn nhà lụp xụp mà cô Tranh dùng làm nơi phát thuốc, ở đâu cũng có dán một tờ giấy "hướng dẫn sử dụng". Trên đó có vài dòng chữ được đánh máy ghi rõ: "Thuốc của cô Tranh gồm toàn cành cây chặt nhỏ, đây là phương tiện nhận tần sóng chữa bệnh. Thành phần thuốc thay đổi theo từng giờ do tần sóng của cô Tranh tác động. Do đó, cùng một lúc chữa được nhiều bệnh nhân. Đặc biệt là những bệnh nhân hiểm nghèo".
Có thể thấy, phương pháp chữa bệnh của người phụ nữ này có phần giống với phương pháp của cụ Trưởng Cần trước đây. Ngoài ra, trên tờ giấy còn hướng dẫn cách sử dụng thuốc với khả năng "bệnh ai người ấy khỏi (?!)" và khi uống thuốc phải nghĩ đến cô Tranh 2 phút hoặc càng nhiều càng tốt.
Và cho đến khi bắt bệnh thì càng kì lạ hơn, vào thời điểm chúng tôi có mặt tại ngôi nhà ấy, cô Tranh không hát để truyền "năng lượng" nữa mà chỉ bắt tay. Việc hát chỉ diễn ra vào buổi sáng, cô Tranh cầm micro đi một vòng quanh người bệnh, vừa đi vừa hát chay để truyền "năng lượng" trước khi trao thuốc. Vào tầm trưa đó, gần trăm người bệnh trước khi lấy thuốc thì ghi tên tuổi địa chỉ để đăng kí. Sau đó, một người phụ nữ tay cầm micro đọc dõng rạc tên từng người và người này sẽ được lên để bắt tay cô Tranh rồi bước vào căn nhà nhỏ chờ lấy thuốc. Khi được khoảng gần hai chục người, cô Tranh bắt đầu vào trong phát thuốc, mọi cánh cửa được đóng kín, người bệnh tùy tâm "đặt lễ" lên mâm tiền nhưng như quan sát tôi thấy mọi người thường bỏ vào đó 50 đến 100 ngàn, thậm chí là 500 ngàn. Nhưng vẫn có người đặt lên mâm tiền chỉ vài ngàn lẻ và vẫn được lấy thuốc bình thường.
Đôi khi cô Tranh hát để truyền năng lượng. |
Theo như một người đến chữa bệnh cho biết: "Cô Tranh không lấy tiền của ai cả, mỗi gói thuốc sáu ngàn đồng, thường mọi người tự tính rồi đặt lên ban. Nhưng hầu như ai đặt thế nào cũng được...". Người đến chữa bệnh đến từ khắp mọi nơi như TP Hồ Chí Minh, Vĩnh Long, Hải Phòng, Nam Định... cũng có những người đến lần đầu tiên nhưng có người cũng đã đến được gần chục lần.
Vẫn còn nhiều khúc mắc chưa rõ ràng?
Quả thật câu chuyện về khả năng của người phụ nữ này vẫn còn rất nhiều dấu hỏi chấm. Nhiều người đa nghi có thể nghĩ rằng người phụ nữ này có thể kiếm hàng triệu mỗi ngày bởi chỉ trong vòng gần một tiếng, cả trăm người bệnh ngồi ở sân đã được vào đặt tiền để lấy thuốc. Nếu mọi người chỉ nhìn nhau mà đặt tiền thì quả thật số tiền trên mâm đó cũng chỉ toàn tiền mệnh giá lớn. Nhưng mặt khác, vẫn có nhiều bà con tin tưởng vào cách chữa bệnh này. Và ngay tại mảnh sân đó, tôi cũng gặp được một số người cho biết rằng nhờ cô Tranh mà căn bệnh của họ đã thuyên giảm.
Ông Long - người đã lặn lội từ tận Nam Định lên lấy thuốc cho biết: "Tôi đi lấy thuốc lần thứ 3 rồi, bệnh thoái hóa đốt sống cũng đỡ dần, lần đầu còn phải để con nó đưa đi nhưng giờ thì tôi tự đi được...". Còn bà Hồng (Kim Sơn, Ninh Bình), người tay xách nách mang 3, 4 túi thuốc vừa cười vừa nói: "Tôi mới lên lần thứ hai, trước thấy các cháu bảo là ở đây có người chữa bệnh hay thì bảo các cháu đưa đi để lấy thuốc uống thử. Uống xong lần đầu cũng thấy đỡ đỡ nên giờ đi lấy nhiều thuốc về một thể". Điều đáng nói là rất nhiều người dân đến chữa bệnh ở đó thần thánh hóa cô Tranh quá mức, có những người chỉ mong được vào nhìn mặt hay rỉ tai nhau về các khả năng thần kì của người phụ nữ này.
Túi thuốc của cô Tranh chỉ là cành cây chẻ nhỏ. |
Tuy nhiên có một điều đáng chú ý là tại mảnh sân này ngặt không có bóng dáng một người nào đến từ thôn Viên Du hay các xã lân cận gần đó. Chẳng lẽ bụt chùa nhà không thiêng? Trao đổi với chị L, một người sống gần nhà cô Tranh thì được biết: "Người dân quanh đây cũng ít vào đó chữa bệnh lắm, trước em có ông chú bị dạ dày đưa lên đây cắt thuốc mấy lần nhưng cũng chẳng khỏi". Người phụ nữ này cũng cho biết, chỉ thi thoảng mới có người dân quanh đây vào đó lấy thuốc, có lẽ vì gần nhà và cách chữa bệnh này quá kì lạ nên khiến họ không tin tưởng... Cũng như những gì người bệnh truyền tai nhau tại mảnh sân đó, nếu không tin tưởng tuyệt đối vào cô Tranh thì thuốc sẽ không có tác dụng (?!). Cũng tự mình vào lấy thuốc và bắt tay với cô Tranh, nhưng tôi lại không có cảm giác gì khác lạ về việc truyền "năng lượng" như đã nói trên. Có lẽ chính tôi cũng không tin tưởng vào khả năng đó dù đã gặp nhiều nhân chứng cho rằng mình khỏi được bệnh nhờ phương pháp thần kì của cô Tranh.
Nhưng cho đến nay, do việc chữa bệnh của cô Tranh cũng không đòi hỏi số tiền quá lớn, tất cả chỉ là "tùy tâm" nên vẫn có hàng trăm người rỉ tai nhau để đến xin chữa bệnh. Chính quyền cũng không can thiệp gì nhiều bởi vẫn chưa có một trường hợp nào xảy ra kiện tụng trong việc chữa bệnh bằng cách kì lạ đó. Có chăng chỉ là một vài lần nhắc nhở, yêu cầu cô Tranh không được hoạt động mê tín dị đoan, chữa bệnh phải được cấp phép theo đúng quy định Nhà nước.
Việc trị bệnh cứu người luôn là nghĩa cử hết sức cao đẹp được xã hội tôn vinh. Trong dân gian có không ít người đã dày công tìm tòi, nghiên cứu phương pháp chữa bệnh theo bí kíp cổ truyền và đã đem lại nhiều niềm vui, hạnh phúc cho nhân dân. Trong hơn chục năm chữa bệnh của cô Tranh, có người nghe nói là khỏi bệnh, có người không nhưng vẫn chưa có một nhà khoa học nào chứng minh được khả năng đó thế nào. Liệu thực hư khả năng của vị "thần y" được coi là truyền nhân của lương y Nguyễn Đức Cần Cần này đến đâu, vẫn còn chờ đợi một lời giải đáp.